Một chuyến đi được tổ chức nhanh chóng, gọn nhẹ, bắt đầu rời nhà từ 5 giờ sáng tới 11 giờ đêm đã về tới nhà, lắm đoạn giống trong trong phim hành động kiểu Mỹ. Cả nhóm có mặt ở bến xe Mỹ Đình từ lúc 5 giờ sáng, vậy mà phải tầm 6 rưỡi mới bắt được xe. Lúc đầu, lên xe của Ka Long, được khoảng 30 phút, bọn tài xế bảo xe không xuất phát được, lềnh dềnh chuyển sang xe khác cũng của Ka Long với giá không kém gì máy chém là mấy. Về sau, chuyển sang xe Kumho thì ngồi sướng khỏi phải nói, thái độ dễ chịu và còn hơi “sốc” khi mà hãng xe này còn đầu tư cả một khu cho khách nghỉ ngơi giữa chặng ở Chí Linh. Tưởng là hết duyên với Ka Long, ai dè vẫn gặp ở đoạn cuối của chuyến đi.
Đến nơi để xuất phát leo lên đỉnh Yên Tử chắc cũng tầm 10h. Nhìn sang khu có cáp treo, đinh ninh là: À, chắc người ta đi cáp treo hết, mình leo bộ chắc vắng người lắm. Ai ngờ, đời chưa khi nào như mơ cả. Đoạn đầu đi lên thì không có gì nhưng càng về sau thì cảnh tượng chen chúc nhau thấy ghê người: trèo lên cả thành lan can, rồi đu lên cả dây điện để leo lên. Nhìn cái hình ảnh dòng người ùn ùn kéo nhau lên như thế làm mình liên tưởng tới lần đi Đền Hùng cách đây vài năm, nhưng ở Yên Tử này thì còn kinh di hơn.