Sau mấy ngày vật vã vì chưa quen việc, vì bị ốm đau đủ thứ bệnh linh tinh, vì bận rộn toàn những việc đâu đâu thì hôm nay đã có chút thời gian thảnh thơi để viết vài dòng về truyện “Ăn mày dĩ vãng” của nhà văn Chu Lai.
Truyện này mình biết đến cách rất là lâu rồi, có lẽ phải 6, 7 năm khi mà nghe nhà văn Chu Lai trò chuyện gì đó trên truyền hình. Thực ra lúc đấy mình không rõ là chuyện viết về cái gì, nhưng cũng đoán được đại khái đó là viết về chiến tranh. Mà lúc đó hình như cũng xác định là phải đọc quyển này bằng được nhưng… chưa biết là khi nào thôi.
Và cách đây hơn tháng khi tham dự một cái hội chợ hàng cũ thì mình thấy có bạn bán quyển sách này với giá giảm 50% thì phải. Thế là quyết mua luôn. Hài hước ở chỗ hôm đó cô bạn đi làm cùng mình thì mua về toàn quần áo (vì rẻ mà), mình thì lại toàn ôm sách về, trong đó có cả sách thiếu nhi cho thằng cháu nghịch ngợm nữa (cũng vì rẻ luôn).
Vòng vèo thế có lẽ đủ rồi.